SỰ TÍCH NÚI NÀNG TIÊN CHÚ KHÁCH

SỰ TÍCH NÚI NÀNG TIÊN CHÚ KHÁCH

Đã lâu lắm, không ai nhớ rõ năm nào, ở vùng Thượng Lâm cũng như các bản làng người Tày đã có ngề trồng bông, kéo sợi, dệt thổ cẩm. Những tấm thổ cẩm làm mặt chăn, mặt gối, mặt địu mới đẹp làm sao. Ngày chợ phiên hay ngày Hội Lồng Tông, khăn áo như ngàn mây ngũ sắc trên mặt đất.

Năm ấy Ngọc Hoàng ra cửa trời nhìn xuống trần gian đúng vào ngày hội.

Ngọc Hoàng mải mê ngắm nhìn màu sắc tươi tắn, sống động, đẹp hơn cả Hằng Nga Tiên Nữ nơi thượng giới. Rồi hội cũng nhanh tan, bởi một ngày dưới trần thật ngắn, trong khi Ngọc Hoàng xem chưa thỏa mắt.

Ngọc Hoàng bèn triệu quần tiên đến hỏi:

- Trong các ngươi ai có thể xuống trần mua vài trăm tấm thổ cẩm để trải cung Nghênh Xuân cho ta.

Có hai ngọc nữ lĩnh ý xuống trần. Họ giả làm lái buôn len lỏi vào các buổi chợ phiên dò la sự thể. Ngọc nữ biết được rằng phải ba năm dưới trần mới làm xong vài tấm thổ cẩm. Hai nàng Ngọc Nữ bèn bàn nhau nên tìm người thợ giỏi đưa lên trời để dệt, vì một tháng trên trời bằng cả mấy chục năm nơi hạ giới.

Hai nàng Ngọc Nữ  trở về trời tâu với Ngọc Hoàng. Ngọc Hoàng chuẩn tấu, phán rằng cứ thế mà làm, chớ để lỡ ngày hội của chư tiên.

Hai Ngọc Nữ lại xuống trần, lần này dò biết được nhà nọ có hai chị em dệt thổ cẩm rất giỏi. Cô em lại dệt giỏi gấp mười lần cô chị.

Có điều hai chị em nhà này giống nhau như hai giọt nước, người ngoài không có cách gì để nhận ra ai là chị ai là em.

Một ngày, hai Ngọc Nữ đến nhà hai cô gái kia. Chỉ có một cô ở nhà đang ngồi trên khung dệt.

Hai Ngọc Nữ lân la hỏi hết mọi chuyện, vừa nghĩ xem có cách nào để biết được người ngồi kia là chị hay em. Nhưng rồi hai Ngọc Nữ cũng chẳng nghĩ được, đành nói:

Nhà vua cho chọn một người dệt thổ cẩm giỏi, nghe chị em cô đây dệt giỏi nên cho ta đến triệu về cung. Vậy hai chị em bàn xem ai sẽ đi, hạn cho sửa soạn trong ba ngày.

Chẳng dè người tiếp hai Ngọc Nữ là cô chị. Cô này đang yêu một lái buôn người tàu rất giàu có, dân trách quen gọi là chú Khách. Cô vội nhắn anh ta đến bàn bạc , lập mưu để mình được về kinh đô. Hai người quyết định không nói cho cô em biết. Chú Khách còn xui người yêu mình nói với người của triều đình rằng đường xa, không thể mang khung cửi theo nên phải cho một người thợ mộc đến kinh đô.

Lúc họ đang bàn chuyện thì bên ngoài có con Phượng Hoàng đậu trên cành cây nghe được. Chú khách nhìn thấy con Phượng Hoàng liền cầm thoi ném đuổi đi. Chẳng may con thoi trúng vào đầu chim. Phượng Hoàng không chết nhưng bụng thù hai con người gian dối kia.

Đến hẹn, hai Ngọc Nữ tới nhà. Cô chị nhận mình là cô em, và nói phải cho thợ mộc là chú khách đi cùng. Hai Ngọc Nữ bằng lòng.

Bấy giờ hai người mới biết là họ được đưa lên trời dệt thổ cẩm. Lên đó họ được sống với quần tiên, được gặp Ngọc Hoàng Thượng Đế, một tháng trên trời bằng mấy năm hạ giới.

Ngọc Nữ hóa phép đưa hai người lên trời. Lên đến thượng giới, hai người trần hết sức ngỡ ngàng trước sự nguy nga của tiên cảnh. Họ lấy làm đắc ý đã đánh lừa được cả người nhà trời. Ngọc Hoàng truyền cho Ngọc Nữ dẫn họ dạo chơi một ngày, sau đó mới giao việc. Một ngày trên thượng giới thật dài, cặp tình nhân thỏa thích vui vầy.

Công việc đầu tiên là chú Khách phải đóng khung cửi. Chú ta cũng biết đóng nhưng không phải người thạo việc, kỳ cạch mấy ngày chiếc khung cửi mới xong. Đến lượt cô chị ngồi vào khung dệt. Cô loay hoay với cái khung cửi thô kệch nên dệt chẳng nhanh được. Ngọc Hoàng mấy ngày lại một lần đến xem, giục phải làm nhanh hơn.

Giữa lúc đó con chim Phượng Hoàng bị thương ở đầu về tới. Chim chính là một tiên nữ hóa phép xuống chơi trần gian. Tiên nữ liền tâu với Ngọc Hoàng đây là cô chị, cô em dệt giỏi đang ở dưới trần. Ngọc Hoàng hỏi:

- Ngươi lấy gì làm bằng chứng?

Tiên nữ chỉ vết thương ở đầu, kể lại đầu đuôi câu chuyện mình nghe được.

Ngọc Hoàng bấy giờ mới tin là thật. Ngài nén giận vì không muốn để mất vui khi ngày hội quần tiên đang đến gần, mới gọi hai Ngọc Nữ đến phán rằng:

- Hãy mau đem trả hai người trần này về mặt đất và triệu bằng được cô em lên đây, không được chậm chễ, kẻo để lỡ ngày hội quần tiên.

Hai nàng Ngọc Nữ nhất nhất nhất làm theo. Khi đưa cô chị và chú khách xuống đến ngang vách núi đá, cô chị liền bảo hai nàng Ngọc Nữ "Đến rồi, đến rồi!". Hai nàng chưa hết tức liền thu ngay phép lại, thành ra cô chị và chú Khách bị mắc lại nơi vách đá.

Đến bây giờ họ vẫn dán mình ở đó, vừa tiếc nuối thượng giới vừa lưu luyến trần gian.

Người đời gọi núi ấy là núi Nàng Tiên Chú Khách. Vì cô chị dẫu có gian tham cũng đã một lần lên trời nên được gọi là Tiên.

sưu tầm

Tin cùng chuyên mục