SỰ TÍCH 99 NGỌN NÚI THƯỢNG LÂM

SỰ TÍCH 99 NGỌN NÚI THƯỢNG LÂM

Ngày xưa thủa trời đất mới hình thành, ranh giới đất đai các tộc người chưa phân định. Người tốt bụng, kẻ tham lam độc ác có. Thế nên, hay sảy ra đánh nhau, nhiều khi rất thảm khốc. Trời phải cho thần xuống giúp người lương thiện diệt trù kẻ ác. Thần diệt cũng không hết. Rồi có kẻ ác mua chuộc, lấy lòng thần để thoát tội. Cho nên cuộc chiến giữa người lành với kẻ ác kéo dài mãi mãi.

Năm đó, dưới hạ giới, nhà Vua có thần linh giúp sức đã dẹp yên được giặc giã, bốn cõi thanh bình. Xem xét thấy cố đô chật hẹp, không tiện giao thương, mà việc phòng thủ cũng gặp nhiều khó khăn. Nhà vua muốn xây dựng kinh đô mới, bèn lập đàn cầu khấn. Thiên thần hiện xuống nói:

- Từ nay về say chưa hết giặc ngoại xâm nhòm ngó đất nước, sớm muộn gì chúng cũng tìm cơ hội đem quân xâm lược. Vì thế kinh đô phải là nơi hiểm yếu, có thành trì thiên tạo bao bọc.

Nhà vua hỏi lại: "Kẻ hạ giới chưa rõ thế nào là thành trì thiên tạo, xin thiên thần chỉ giáo".

Thiên thần giảng giải:

Nghe cho rõ đây, ta cho ngươi biết một bí mật, phải chon một nơi có đủ một trăm ngon núi xây dựng kinh đô mới có thể giữ yên bờ cõi lâu dài.

Bí mật ấy không biết bằng đường nào lọt ra ngoài, quan sở tại vùng Thượng Lâm biết được. Thấy vùng đất mình cai quản núi non trùng điệp, thế như rồng cuốn hổ trầu, ở giữa lại có cánh bằng phẳng, có cả đầm sen tỏa hương thơm ngát, viên quan nghĩ: biết đâu chẳng ứng vào điều bí mật kia. Thế rồi viên quan bèn cùng tay chân thân tín đi xem xét trong vùng. Họ đi chín ngày, ngủ rừng chín đêm, đếm đi đếm lại cả thảy có 99 ngọn núi. Vậy là không phải đất đế đô. Bọn chân tay thấy quan trên dầu dầu nét mặt, có tên bẩm rằng:

- Sao đại nhân không cho đắp thêm ngon núi nữa cho tròn một trăm. Như thế vùng đât của đại nhân sẽ trở thành kinh đô, ngài sẽ dễ dàng trở thành quan đại thần.

Lời bàn ấy làm quan viên nghĩ ngợi. Đây thực là dịp tốt để tiến thân. Tuy nhiên, núi có thể đắp được nhưng linh nghiệm hay không mới là việc khó. Ông ta đem điều băn khoăn bàn với những thuộc hạ thân tín. Có kẻ bàn rằng: xin cứ cho đắp núi, việc xong sẽ mời thầy phù thủy làm phép trấn trị.

Nghe bọn tay chân xiểm nịnh, viên quan mời thầy địa lý xem nơi đắp núi. Thầy phán phải đắp bên hữu ngạn sông Gâm, chỗ cuối rải núi đá làm thành thế đuôi rồng. Liền sau đó viên quan xuống lệnh bắt dân trong vùng, không phân biệt nam nữ, tuổi từ mười tám đến năm mươi năm đều phải đi phu đắp núi.

Người dân vốn đã nghèo khó, nay phải đi phu, không có đủ gạo đem theo, có nhà phải chia người vào núi đào củ, hái rau rừng. Công việc thổ mộc thật là vất vả. Kẻ đào, kẻ xúc, người gánh, người đẩy xe, người đắp không kể ngày đêm. Tiếng kêu ca oán thán không ngớt.

Thấy tình cảnh dân chúng khổ cực, có một vị bô lão tự trói mình, đến nhà môn đòi gặp quan. Vị bô lão trình rằng:

- Bẩm đại quan, hiện dân phu làm việc quá cực nhọc, lòng người oán hận. Nếu đại quan không nới tay, trời đất không dung, nhân tâm tất sinh biến. Nay lão đã gấn đất xa trời, không thấy cái chết mà sợ, mới mạo muội trình lên, mong ngài sớm định liệu.

Viên quan sở tại tuy cũng lo lắng nhưng không nghe lời can gián, truyền đuổi vị bô lão về, cấm không được bàn đến chuyện đắp núi.

Ròng rã ba tháng trời, ngon núi cũng được đắp xong. Bấy giờ viên quan mới ngớ người, đất đá đắp lên được nhưng cây cối không thể mọc cao trong bấy nhiêu ngày/ Một tên thuộc hạ bẩn rằng, có thể chọn cây đã lớn đánh bầu to đem trồng.

Dân trong vùng lại một phen khổ sở, nào đào, nào chuyên trở, nào tròng cây lên núi giả.

Nhà vua lại xin Thiên Thần chọn đất xây dựng kinh đô.

Thiên Thần mang theo đàn phượng hoàng 100 con lên đường. Một buổi sáng kia, Thần và đàn phượng hoàng đến vùng Thượng Lâm. Dân chúng thấy sự lạ bỏ cả công việc đang làm ra xem. Trên bầu trời vốn xưa yên tĩnh, nay hàng trăm con chim vỗ cánh ào ào. Đàn phượng hoàng trao lượn ba vòng rồi bốn con sà xuống đậu trên đỉnh một ngọn núi. Chừng nửa canh giờ, 99 con đã có chỗ đậu. Còn mộ con phượng hoàng lượn vòng quanh mãi một ngon núi. Có lúc nó sà xuống rồi lại bay lên mà không đậu, cứ thế đến lần thứ ba thì con chim bay vút lên không trung.

Bấy giờ, 99 con phượng hoàng kia cũng cất cánh bay lên. Chúng dàn thành hàng lượn tít mãi trên cao.

Biết là có chuyện gì không ổn, Thiên Thần bèn mời Thổ Thần đến hỏi. Thổ Thần vốn ngay thẳng, cứ việc thực bẩn báo là quan viên sở tại bắt dân đắp một ngọn núi giả, chính là ngọn núi con phượng hoàng thứ một trăm không đậu xuống.

Xong đâu đó, Thiên Thần lại gọi quan sở tại đến tra xét lần nữa để xem hắn thành khẩn đến đâu. Quan sở tại vẫn quanh co dối trá, hắn đâi biết là Thổ Thần đã tâu rõ ngọn ngành.

 Thiên Thần nổi giận cho rồng làm một trận mưa lớn. Nước đổ xuống như thác nhưng trên 99  ngọn núi chỉ có cành khô lá mục trôi xuống, còn cây cỏ vẫn xanh tươi. Riêng ngọn núi giả, nước cuốn đất đá xô xuống vùi lấp cánh đồng ở gần đó.

Khi mưa tạnh, chẳng còn thấy ngọn núi giả ấy đâu nữa.

Viên quan sở tại bị xử về tội dối trên, lừa dưới, bọn thuộc hạ cũng bị hình phạt nặng, thảy đều đuổi về quê.

Vùng đất Thượng Lâm còn lưu truyền mãi truyền thuyết về 99 ngọn núi có đàn phượng hoàng đến đậu lại bay đi.

sưu tầm

Tin cùng chuyên mục